TÓM LƯỢC
– Ơ… anh Wim – Lai – Đơn, anh làm gì vậy? Đừng mà anh… em có chồng rồi mà… Ưm… ưm… – Kiều Oanh… huơ huơ… anh yêu em mà! – Ưm… không, không… đừng mà anh… buông em ra đi… Aaa… – … “Gầm! Gầm…”…
Kiều Oanh nói nhưng lại ôm chặt cơ lưng của Wim – Lai – Đơn, bởi lúc này trời chuyển mưa và tiếng sét thì gầm rú thật đáng sợ, cho nên cô ấy không còn cách nào khác là phải chịu trận với bàn tay của cậu ta khám phá thân hình con gái của mình, thân hình mà cô giữ gìn cho Tuấn Anh nhưng lại… sắp sửa đánh rơi mất tiu rồi. Lúc này thì môi của Wim – Lai – Đơn đã tìm được môi của Kiều Oanh, cậu ta cố gắng cưỡng nụ hôn đầu của cô ấy mà không được, bởi cô ấy cứ mím chặt môi và nước mắt thì sắp tuôn trào. Khi biết bàn tay của Wim – Lai – Đơn đưa xuống đũng quần của cô bóp vào mu bướm thì cô cựa quậy cố thoát ra, cô cố gắng hé miệng nhưng mà không dám mở, bởi nếu môi cô ấy hé mở thì y như rằng cái lưỡi của Wim – Lai – Đơn sẽ luồng vô trong miệng của cô mà thôi.